có vài lần, trong lúc lặn ngụp trong đống mẫu vải, em có tần ngần trước những mẩu nhung màu xanh nửa đêm. xanh nửa đêm xanh nửa đêm xanh nửa đêm, như chiếc váy Hatsumi đã mặc, với đôi bông tai vàng- không biết có phải vào một đêm tháng tám hay không?
rõ ràng đó không phải là một liên tưởng nên nhớ tới.
những đêm tháng tám năm nay thật lạ kỳ. em vẫn thầm thốt lên như vậy. tháng tám xáo tung mọi lý lẽ và mọi lời vỗ về. và buồn cười thật, em vừa sợ hãi vừa vui sướng biết bao khi lao ra khỏi tất cả những nguyên tắc của mình- vì điều gì em không dám viết ra.
có lẽ em cứ nên để mình ngu muội một lần, rút cuộc, em có quyền như thế.