8.10.12

trôi tới bến vô cùng


Có một buổi chiều mùa hè, chúng tôi dừng lại bên bờ sông Ô Lâu, nhìn hai ba thằng cu con ôm lốp xe quẫy nước, sóng rộn một khúc sông. Không nghe được tiếng cười đùa, chỉ có tiếng con chim gì từ trên cao vọng lại và tiếng của một chiếc công nông vừa đi khuất rào dâm bụt chỗ cuối đường. Lúc ấy, tôi nhớ tới (...) nhiều.
Không ai trong chúng tôi có riêng cho mình một dòng sông, có phải là một mất mát lớn quá không?

1 comment:

  1. Thiếu sót chứ không phải là mất mát. Nhưng đôi khi thiếu sót lại làm đầy cuộc sống. Người mà thích đi thì cứ việc đi sao có được cái vui của người phải bán cả tủ quần áo cho một chuyến đi.

    ReplyDelete